THÁP XƯA VÀ NAY
Ba-ben xưa, loài người xây dựng
Với ước vọng vươn tới trời xanh
Phận con người yếu đuối mỏng manh
Muốn tự sức như là thiên chúa.
Chính kiêu ngạo làm cho hoen úa
Khiến loài người đôi ngả phân ly
Chẳng còn ai hiểu thấu đường đi
Quy về mình, rồi ra tự hủy.
Câu chuyện xưa, nay còn bỏ ngỏ
Tháp Ba-ben, con xây trong lòng
Từng viên gạch, kiêu căng xếp nặng
Chồng chất lên, ghép lại thành
hình.
Từng lại ngày, tháp thêm cao lớn
Bởi lòng con, cứ hoài sân si
Chẳng để Chúa dẫn lối đường đi
Mà tốn sức lần trong sợi chỉ.
Như tháp kia, muốn cao lên mãi
Con khát vọng được đứng trên cao
Với bàn chân đạp lên tất cả
Đứng thẳng lên ngạo nghễ với đời.
Như tháp kia đến ngày đổ gục
Con ước lòng thuần thục trinh trong
Đời sẽ hết ngày tháng long đong
Khi tháp lòng không còn cản lối.
Tháp kia ơi, chẳng cần mi nữa!
Hãy tan đi, chất chứa trong lòng
Thuở xưa nhìn trời ước vọng
Thì nay Chúa đã, làm người với ta.
Kỳ Đồng, 19/08/2024
Thông Xanh (J.N.D.H)
Ôi lạy Chúa,
Con đã đi qua rất nhiều vùng đất, đã băng qua biết bao biên giới, đã rong ruổi trên những nẻo đường, nhưng lại cứ mãi quanh quẩn trong lòng. Con chưa ra khỏi chính mình.
Con quẩn quanh với những ý nghĩ về mình. Con quẩn quanh cho mình là tốt, là giỏi, là hơn. Con quẩn quanh với mảnh đất dưới chân mình. Từ mảnh đất đó, con xây lên một ngọn tháp cao vút, ngọn tháp của kiêu căng và ngạo mạn, ngọn tháp của ích kỷ và nhỏ nhen, ngọn tháp của giận hờn và oán ghét. Từ chân ngọn tháp, con chất những viên gạch nhỏ mọn và ganh đua. Con lao mình vào cuộc đua để tòa tháp đời con cao lên mãi bằng cách đứng trên người khác, đứng trên bằng cấp, đứng trên tài khéo. Từ trên cao, con nhìn xuống và tự hào vì những gì mình đã làm được.
Nhưng tòa tháp mà con đã dày công gầy dựng sẽ có ngày sụp đổ. Những thứ con đang tự hào sẽ có ngày ra vụn vỡ.
Lạy Chúa, con chỉ mong Ngài lấy đi, mong chẳng còn gì là của con, mong con được trắng tay. Để con chỉ còn Chúa là của con, là tất cả đời con.
Nhận xét
Đăng nhận xét